Tha̍k Sèng-keng
(Lîm Chiàu)
1934. 2, no. 587, pp. 4
Sèng-keng kan-chèng Iâ-so͘ sī Ki-tok, sī Kiù-chú (Hēng 18:28; Hān 5:39).
Chiū-sī kiù lâng lêng-hûn, hō͘ lâng têng-thâu-siⁿ ê tō-lí (Ngá 1:21; 1 Pí 1:23). Só͘-í kìⁿ-nā ài tit-tio̍h kiù kap sin-seng-bēng ê lâng, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī lán oa̍h-miā ê bí-niû (Thài 4:4), chu-ióng ê iàu-sò͘ (1 Pí 2:2); só͘-í ài oa̍h-miā hoa̍t-phoat tióng-toā--ê, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī hō͘ lâng hó phín-hēng, jîn-keh oân-choân (II Thê 3:16, 17); só͘-í ài ū jîn-keh koân ê lâng, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī lán kha-chêng ê teng, lō͘-ni̍h ê kng (Si-phian 119:105); só͘-í beh tī che o͘-àm ê sè-kan bô poa̍h-tó--ê, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī lán thâi tuì-te̍k ê pó-kiàm (Hut 6:17), só͘-í beh thâi-iâⁿ mô͘-kuí--ê, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī lán lú-sè ê kiông-sim-che, uì-an-che (Lô 15:5; II Lîm 12:9), só͘-í kìⁿ-nā sim kan-khó͘, sit-chì, ài tit-tio̍h an-uì ê lâng, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Sèng-keng sī sé sim-lêng ê sîn-chuí (Hut 5:26), só͘-í ài Sèng-kiat chheng-khì sim ê lâng, tio̍h tha̍k Sèng-keng.
Chóng kóng chi̍t kù, Sèng-keng sī Siōng-tè tuì lâng só͘ kóng ê oē (II Pí 1:21; II Bó 23:2), tuì lâng hián-hiān, tuì lâng si in, chhián-bêng koè-khì, hiān-chāi, boē-lâi ê tō-lí; só͘-í lâng-lâng tio̍h tha̍k Sèng-keng (Chim 2:1, 1, 2, 5, 6); tio̍h sàm-su Sèng-keng (Si-phian 1:2; Sin 11:18, 20)
(1933 nî 11 goe̍h 15 tâu-kó).